Chương 25: Vũ Vương – Thiên thần hay ác quỷ?!??
Part V: Lời hẹn thách đấu…..
…………
– hừ! sao cô bướng thế nhỉ? Nói chuyện cho nghiêm túc xem xem nào_Thiên Vũ bực mình._giải quyết khúc mắc giữa hai bên thì có lợi cho cả cô và tôi cơ mà.
– Thế ak? Sao tôi không thấy thế nhỉ? Anh thử nói cho tôi vài lí do để tôi giúp xem nào_Tử Anh trả lời, thực ra thì cô cũng đang tính xem nên làm sao để giải quyết mâu thuẫn, dùng lời nói hay dùng “quyền lực”….
– Chuyện này đâu có thiệt thòi gì cho cô đâu mà không chịu chứ?
– Tôi không thích đấy! làm gì tôi?
– được thôi, nếu cô còn ngang ngạnh như thế thì tôi đồng ý chuyện lấy cô đấy. Để coi đến lúc đó ai thiệt hơn ai cho biết!
– Vậy ak? Này……_Tử Anh quăng chiếc điện thoại cho Thiên Vũ…
– Gọi cho ông anh mà báo tin mừng đi! Ông chắc là mừng lắm đấy!
Thiên Vũ ngập ngừng cầm điện thoại rồi cũng bấm số……
– NGU NGỐC!!! _Vũ Tinh Vương đang mãi cái nhau với RoseKing mà cũng phải ngó cổ sang nói, Chiêu Anh còn chạy lại giật điện thoại tắt luôn.
– anh đã gọi chưa đấy??
Thiên Vũ gật gật đầu: “xong lâu rồi còn hỏi”
– Đồ ngốc!! Anh thì biết gì về Tử Anh mà đã dám đồng ý không suy nghĩ vậy hả?_Mai
– Từng ấy thời gian tôi chơi với Tử Anh là quá đủ để tôi biết cậu ấy là người như thế nào rồi!_Rosa
– Rồi anh sẽ phải hối hận thôi. Về nhà cúng gà cầu nguyện đi là vừa._Chiêu Anh_Trừ phi anh yêu chị tôi, mà không, đừng có yêu đương gì hết…..
– Anh không nghĩ tại sao chị tôi lại dễ dàng đồng ý thế sao? IQ của anh bằng con kiến à?
– Nói xấu kưng đủ chưa mấy honey._Vũ Vương mỉm cười dễ thương nhìn mấy cô hỏi_ không cần khoe kĩ thế đâu_cô vẫn bình thản ngồi ăn.
ba người tụ tập lại to nhỏ thì thầm:
– Tôi nghi lắm nha sao lại đồng ý dễ dàng vậy chứ!_Rosa
– Chắc chắn là có mưu đồ, hẳn là tính kĩ rồi mới quyết định_Mai
– Chả có gì đâu. Tôi đoán chắc bả biết trước sau gì Vũ cũng phải rút lui nên mới vậy. ai mà chịu nổi bả nếu không phải là tụi mình.
– Uhm! Mà nếu Tử Anh từ chối hẳn là nhà cậu cũng gặp rắc rối nên mới thế, đúng không?_Rosa.
– Chắc chắn là vậy rồi!_Mai
Cả bọn cùng….gật đầu hiểu ý.
…………..
– Ê Thiên Vũ, tớ nghĩ cậu nên nghĩ lại sau mấy lời mà nhỏ này khuyên đi._Huy.
– ừ, tớ cũng thấy nghi nghi. Bình thường thì phải giãy nảy lên đòi hủy hôn chứ đâu có như này._THiên
– Tao chỉ e mày sẽ tàn một đời hoa thôi._Trình Phong
– Dù sao tao cũng chưa muốn ăn xôi của mày bây giờ đâu_Thiên.
– Suốt ngày xôi với chả gấc. phiền quá đi!!!
– Nhưng chuyện này lý ra chị cô mới chịu thiệt chứ? Sao lại là Thiên Vũ.
– Anh nói gì. đồ con vịt kia.
– Đồ vịt giời, cô gọi ai là vịt đó hả?
………….
Trí Huy và Chiêu Anh đứng đối diện nhau, nhìn nhau tóe lửa.
– Các cô có dám thi với chúng tôi không?_Trí Huy nói giọng thách thức.
– Hứ!!! sợ chắc. thích thì chiều.
– Tụi nó vẫn vậy à?_Tử Anh quay sang hỏi.
– không hẳn…chỉ là………_Rosa chép miệng_ngày vài ba lần thế thôi.
– Này!!_Tử Anh gọi
– Hử?_Thiên Vũ quay sang. Tử Anh_giờ thì tôi biết lí do vì sao rồi.
– Vậy thì tốt.
…………….
– Vậy chứ cô nghĩ tôi sợ. đến lúc đó đừng cúp đuôi chạy là được._Trí Huy phẩy tay.
– Mày nghĩ tao là cho’ à mà bảo cúp đuôi. Tao thách mày đấy. mày thích tuyên chiến phải không?_Chiêu Anh chống hông ngẩng cao đầu. Trí Huy cũng cúi đầu xuống nhìn thách thức (đúng là sự khác biệt về chiều cao)
– ừ đấy!! tao tuyên chiến đấy thì s……
– hai đứa mày im hết đi!!!!
cốp!!!
Tử Anh quát lên, túm tóc hai người đập mặt vào nhau, 3 anh chỉ biết tròn mắt nhìn, tính cách này…rồi quay sang nhìn Thiên Vũ với ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa
– Đauuu!! Chị làm cái gì vậy?!?!_Chiêu Anh tức tối xoa xoa trán.
– Muốn làm lại không? có thế thôi mà cũng cãi nhau à?_Tử Anh bực mình.
– Nhưng ý kiến đó hay mà. Hay chúng ta solo đi_Thiên te tởn cười. đang bận nhai bánh mà vẫn xen vào.
– Các em tính solo gì đó, cô tham gia với nào_giọng cô Phương Lĩnh ngoài cửa. cô mở cửa bước vào.
– Dạ!!! không có gì đâu cô_cả bọn chối bay chối biến.
– Đừng chối!! cô nghe hết rồi. muốn solo phải không? Được rồi. để tôi làm trọng tài cho. Chiều mai các em học thể dục đúng không nhỉ, vậy lúc đó bắt đầu luôn nha. Các em thích thi cái gì cứ nói, cô sẽ chuẩn bị. thế nhá!!
“Bye!!!”_cô nói một tràng vẫy tay rồi bỏ đi. Tụi này ngớ người không kịp phản bác. Bà này vốn ham vui. Hồi nãy tình cờ nghe được cuộc cãi vã của Huy-Anh đã tính bỏ đi rồi nhưng cuối cùng không “đành lòng” quay bước bỏ đi. Thế đó…không cản thì thôi lại còn hưởng ứng.
– Các cậu có ăn bánh không? tớ ăn luôn nhé!! ủa? sao vậy? nhìn tui ghê thế!?…các cậu…các cậu…định làm gì? _Tử Thiên hơi ngạc nhiên khi thấy đám bạn nhìn mình rồi nhìn nhau, Vũ Vương hất mặt, họ đang tiến lại gần anh.
Mai đến bên cạnh giựt hộp bánh của Thiên rồi đi về chỗ ăn ngon lành mặc mọi người muốn làm gì thì làm.
– không nói gì thì còn ngồi đây. Mà nói ra rồi thì chạy không kịp.
Tiếp sau đó, tất cả cùng đến…….đập Thiên một trận. Tử Anh thong thả đến sau, nới rộng chiếc cà vạt trên cổ ra.
– Thằng tớt này_paxx..paxx…bụp_tao đag hòa giải không được mà mày lại khuyến khích à?
– Lần sau lựa lời cho chuẩn xác rồi hãy nói nghe chưa? Bằng không chết lúc nào không biết đâu.
– Đồ ngu. Mày không nói không ai bảo mày câm đâu.
– Cho chết. bị vậy không oan đâu
Chiêu Anh đứng khoanh tay nhìn
Trí Huy một tay đút túi một quần, một tay xoa xoa trán, đứng bên cạnh Chiêu Anh. hai anh chị này hổng thèm đánh, đứng nhìn cũng thấy đau rồi.
– Bây giờ phải làm sao đây. Cô đã nói thế rồi.
– Hay là mình cứ làm thế đi._Mai
– Lại còn mày nữa. ngu hết phần người khác rồi. lại thèm xôi đấy phỏng?
– Nhưng nếu không làm thế thì mình cũng chết với cô mà._Mai.
– Đúng đấy. nhân cơ hội này phải giải quyết luôn đi._Chiêu Anh hưởng ứng_đấu karate nhé?
– Cô đấu với tôi. Nếu thua cô làm osin của tôi hết học kì.
– Còn nếu tôi thắng, anh phải làm osin của tôi hết năm học.
– Này, khôn vừa vừa thôi để người khác khôn với chứ, tôi có nửa học kì mà cô quất nguyên năm vậy mà coi được ak?
– Khôn thế nhưng đã bằng ai đâu mà lo.
hai người lại gườm mắt nhìn nhau, lại cãi nhau……….
– Vậy mọi người tự đề xướng đi. Sau chuyện lại mà còn cãi nhau là coi chừng tôi đấy. muốn biết tôi đùa hay không cứ thử thì biết_Tử Anh mỉm cười.
– Ok. Cứ vậy đi._Thiên Vũ cũng cười lại.
– Nếu các anh thua thì phải nghe lời chúng tôi trong một ngày. Còn thua thì tùy các anh xử lí._Rosa
– Chơi luôn. Thế còn hai người kia?_Trình Phong cười.
– Đó là việc của chúng tôi, không liên quan đến mấy người._Anh-Huy cung ngoái cổ sang nói cùng lúc. Mọi người đơ mặt nhìn.
– Đừng có nói giống tôi_lại đông thanh.
Rùi…tiếp tục cãi nhau…………..
– Tôi muốn đấu kiềm đạo với cô. Lần này đừng hòng thắng được tôi._mặt Thiên Vũ ánh lên vẻ gian xảo “hà hà, cơ hội phục thù”
– không sợ thua tiếp à?_Tử Anh ngồi bắt chéo chân, tựa tay lên bàn cười chọc anh.
– Làm gì có lần nữa chứ?_Thiên Vũ_cô hơi khinh tôi đó nha.
– Tôi không khinh anh. với lại tôi có bảo sẽ tham gia đâu. Chuyện này đâu có liên quan đến tôi đâu nhỉ? Sao tôi phải tham gia chứ? anh nhận cup chưa? Tôi đưa cho cô Lĩnh rồi đó không lại bảo tôi lấy luôn. Còn anh thích tham gia thì rủ người khác đi nhá.
– Tui thích ăn, ai solo với tôi không??_Thiên hồ hởi.
– Hahaha!!! Cái đó, anh thua tôi chắc_Mai hạnh phúc xoa xoa tay.
– Cô muốn thi gì?_Trình Phong_thích gì tôi cũng chiều.
– ừm!!! để xem. Tôi với anh thi thể dục đi. Điền kinh nha!?
– Chời, cô nghĩ sao mà đòi thi với người chạy 50 vòng cái trường Quý Tộc này hả?
– Rosa nhìn Trình Phong rồi bật cười_hahaha!!! Cũng phải. Nhưng anh phải bò hết 20 vòng mà. Đâu có chạy hết.
– Ai bảo chứ?
– Tôi thấy nà!!_cô cười chọc quê
End part V.