chương 9.3: gặp lại Long.[p3]
author: Thiên Thần Chăn Sao!
Trùng Dương giật mình hỏi, ánh mắt anh có chút gì đó thay đổi nhưng lại trở lại bình thường ngay, nhưng Long đã nhận ra, hơi thắc mắc nhìn Dương. “sao thế?”
“Thế không phải cô ta tên là Vỹ Yến sao?”
“Hoàng Yến, Vỹ Yến đều là tên tôi, được chưa? Sao thế? Bộ người iu anh tên là Hoàng Yến à? Tên giống nhau là chuyện bình thường mà. Làm gì mà ngạc nhiên vậy?” nó nhíu mày.
“không sao, hỏi vậy thôi” Trùng Dương ngồi vào bàn nhìn thức ăn một lượt “cô cũng ngồi đi.”
“ ừ. Ý, món gì kia?” nó chỉ vào một món.
“ À, đó là mì Ý, ngon lắm, ăn thử nhé.”
“Mì Ý? Sợ không ăn được . Nó nhiều dầu không đó?” nó hơi lo.
“Thì cứ thử đi đã. Ngon lắm đấy!!”
“Woa, ngon quá!! Thật tuyệt vời!!” nó trầm trồ thán phục.
“Đâu, tôi ăn với, woa, công nhận ngon thật.” anh cũng gật đầu.
“Thêm món này nhé. Đảm bảo nếu mai không ăn cũng không đói đâu.”
“Chắc không ?” nó tỏ vẻ nghi ngờ.
“ Thì cứ thử đi. Anh bạn cũng ăn nhé.” Long mời Trùng Dương.
“ừ, cô ta ăn gì cho tôi đĩa như vậy, tôi giống cô ta mà.”
“Oa, tuyệt thật, đặt ở nhà hàng nào vậy? ngon quá.”
“Sao, món tôm càng hấp ngon chứ.”
“Duyệt!!!” hai người đồn thanh.
“ Sup kem sữa nè.”
“ Tuyệt!!!”
“Vậy đến mấy món này. Toàn là trái cây, chắc hai người sẽ ăn được thui.”
Nhìn ngon quá.”
“Nhìn cũng thấy thèm.”
“ Trời ơi!! Sao ngon dữ vậy? ngọt lịm” cả hai đồng thanh thốt lên.
“Món tráng miệng. ăn nốt nha. thạch trà xanh và ……cái gì nho ấy nhỉ?”
Chưa kịp nói hết câu, cả hai đã giật lấy ăn luôn.
“Sao rồi, no chưa?” Long cười.
Cả hai không nói gì, gật đầu.
“Tôi tưởng mình sẽ chết vì đói. không ngờ. may mà tôi đi theo cô không chắc không được ăn mấy món này đâu nhỉ.” anh vừa nói vừa ngồi nhấm nháp chùm nho, lắng nghe hai người nói chuyện:
“ Long, cậu mua mấy món này ở đâu vậy? mai mình biết đường đi mua.”
“Ăn xong rồi, giờ vào chuyện đi. Sao Yến lại ở đây. Họa Lam đâu?”
“*&^%$$giống&^*%giống^&”
“Rồi, rồi, hiểu rồi. vậy là Họa Lam cũng sắp lên đây đúng không ? ủa? vậy lúc Họa Lam lên thì cậu về rùi còn gì?”
“À, vài ngày sau tớ cũng sẽ lên đây. Bố mẹ tớ quyết định lên đây sinh sống rùi. Nhờ Trần Phong, gia đình tớ không còn gặp khó khăn nữa rồi.”
“Hay quá, vậy là chúng ta lại được chơi với nhau rùi. Nhớ hồi đó quá ha. Tha hồ mà quậy nhỉ?” Long phấn khởi.
“ừ, chắc tớ cũng từ cái chức chị hai đó luôn. Dù sao lên đây, tớ cũng không cần nữa, cậu thích thì xuống mà lấy. tớ mệt rồi, chẳng muốn làm chị hai nữa.”
“thật hả? Hoàng Yến mà không muốn làm chị hai nữa là có chuyện à nha. Sao thế? Trời sắp sập à?”
“không hiểu sao tớ thấy bất an trong người, tớ có cảm giác sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cảm giác giống hệt 6 năm trước, tớ thấy sợ.” nó trầm ngâm. “tớ không muốn phải hối hận nữa.”
“Đừng lo, chắc sẽ không sao đâu. Cậu lo quá rồi, còn có tụi tớ ở bên mà. À, có muốn làm trận cuối cùng trước khi quy ẩn giang hồ không ?”
“Sắp có trận nữa hả? ai vậy?”
“Mai sẽ có một trận đánh nhau nữa đấy. vẫn là bọn Bạch Hổ. chúng vừa đưa thư là mai sẽ lại đến gây chiến. nghe nói là chúng sẽ đưa Hổ, Báo-hai thằng khá nổi danh trên giang hồ đấy.”
“Hổ?!? hình như hai thằng đó bên Demon mà.”
“ ừ, nhưng tụi Bạch Hổ là một phần của Demon nên vậy đấy. mai tụi nó kéo đến đông lắm, may mà bây giờ có cậu thì tớ đỡ lo rồi. nhưng có lẽ vẫn hơi yếu thế.”
“Ôi dào, cứ theo bản đồ mà đi. Quên câu đó rùi à. Nhưng nhóm đó khá mạnh đấy. cậu sợ thua à?”
“ thì tớ có thua kém gì đâu. Ngày trước tụi mình thường sát cánh bên nhau, giờ có mỗi mình tớ, hơi mệt. Mai tớ còn bận tham chiến với mấy thằng khác nên hai thằng đó cậu xử nhé. hai thằng đó không vừa đâu nhưng với võ công của cậu thì dư sức.
“ 0k… bọn đàn em của cậu đâu. Không có thằng nào ra hồn à? Kém thế.”
“ Có chứ. Mấy thằng được được tớ cho nó đến vùng khác xem xét tình hình rồi. còn mỗi tớ thôi. Mẫy vùng khác cũng đang có chuyện mà. Chắc mốt chúng sẽ về”
“thui tớ về đây. À, mấy giờ?”
“8h. nhớ đến nhé.”
Trước căn cứ của Hắc Long.
“Nhớ mai tới nhé. À, Dương, nếu được anh cũng tham gia cho vui.”
“được , mai sẽ rủ thêm bạn tôi nữa. họ khoái mấy trò này lắm. coi như trả ơn hôm nay vậy.”
“Thế thì tốt qá. Cảm ơn trước.”
“Bye nha………”
Trước khu chung cư của công ty:
“Cảm ơn anh đã cho tôi một ngày vui như thế này. Lâu lắm rùi tôi mới vui như hôm nay đấy. xin lỗi đã gây khá nhiều rắc rối cho anh.”
“Không sao, tôi cũng phải cám ơn cô. Nhờ cô mà hôm nay tôi mới vui như thế này. Nhưng cô phải đọc kịch bản đi, mai tôi sẽ giúp cô ra ngoài.”
“Hihi, cảm ơn trước. thôi, tôi vào đây. Pp, chúc anh ngủ ngon và có một giấc mơ đẹp” nó cười tươi nhìn anh rồi chạy đi.
Trùng Dương cũng quay về căn hộ của mình.
====//====
một lon bia đang chầm chậm lăn về phía góc ban công chạm vào những lon, chai bia khác kêu lên fa’ tan không khí tĩnh lặng giữa đêm khuya.
Tạch…… lại một tiếng mở lon bia nữa.
ực…ực… một chàng trai uống ừng ực, do dốc quá nhanh mà nước bia chảy từ miệng chảy xuống cằm và xuống cổ, và xuống áo, thấm vào da thịt. nhưng chàng trai này không có vẻ gì là để tâm đến việc này. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đau khổ, bất lực.
“ lẽ ra anh không nên bỏ em lại ở đó.
Giá như anh không nhu nhược để mẹ anh dắt đi ra nước ngoài.
Giá như anh ở lại với em thì có lẽ em đã không như thế này.
Tại sao, năm xưa, em đã khóc rất nhiều đòi anh ở lại với em cũng như hứa sẽ ở đó để chờ anh.
Vậy mà sao, tại sao bây giờ em trở nên lạnh lùng, vô cảm như vậy. em không còn cười vui mừng ôm lấy anh như ngày xưa nữa mà xa lánh anh.
Ánh mắt của em tại sao lại thay đổi, lúc đau khổ, lúc fẫn nộ, lúc lại bất an, lo sợ.
Từ bao giờ em đã trở thành một người như vậy.
Từ khi cô nhi viện cháy ư?
Có phải từ khi anh bỏ đi và ba em cũng bỏ đi, em đã mất chỗ dựa phải không ?
Và khi cô nhi viện cháy, em lại nghĩ rằng cái chết của cô Nga là do lỗi của em phải không ?
Đó không phải lỗi của em mà.
Tại sao em lại nhận mình là đứa trẻ xui xẻo như vậy.
Em có biết anh buồn lắm không ?
Anh đã hứa với lòng mình sẽ giúp em thoát khỏi Hoàng Yến như bây giờ, nhưng anh làm đ gì, anh không biết phải làm gì để giúp em nữa.
Anh thật vô dụng.
Anh cay đắng nhận ra rằng anh không thể giúp đ gì cho em nữa. và em cũng không còn thích anh như ngày xưa nữa.
Có lẽ những đau khổ liên tiếp mà em đã chịu đựng đã giết chết tình cảm đó trong em rồi.
Em không còn vui vẻ nữa mà thay vào đó em trở nên ít nói và không còn tin tưởng anh nữa.
Em chối bỏ anh, ruồng bỏ anh. Tại sao lại như thế? Đâu phải là lỗi của em, em hoàn toàn không có lỗi gì mà.
Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu, tuy chưa biết nên làm gì nhưng anh nhất định sẽ giúp em trở lại như ngày xưa.
Nhất định, nhất định thế!”
Vương Kì độc thoại tự nói với lòng mình, anh cứ nói và nói. Giọng nói anh khô khan vang lên trong căn nhà lạnh lẽo mà trước đây nó đối với anh thật hài hòa. Không một tiếng nói đáp trả. Không một ai.
“Bố? Mẹ? Anh đang nói ai đấy?”
Kì vẫn nhớ như in những lời Yến nói, lúc ở trên sân thượng. Vẻ mặt vô cảm, lạnh tanh, khinh bỉ, căm thù, chua xót, cay đắng…. Hận. Chỉ có thể nói bằng một chữ: hận.
“ Thế là sao chứ? Giờ em còn chối bỏ người đã sinh ra em. Lí do gì mà em căm thù họ như thế? Họ có lỗi gì với em? Chẳng lẽ….. họ đã…bỏ rơi em ư?”
“Là bố mà ông ta bỏ rơi em bơ vơ khi mà em mới chỉ 6, 7 tuổi, là mẹ khi mà bà ta bỏ rơi ông ta và đứa bé mới được 2t hay sao? Thật tuyệt vời! một người cha người mẹ trên cả tuyệt vời. Anh có thấy thế không ? Quá tuyệt vời. Có lẽ em phải tự hào về điều đó. Tất nhiên rồi. Tự hào về những ông bố bà mẹ tuyệt vời đến thế. Ý anh là em phải như thế sao?”
Những lời Yến nói vẫn văng vẳng trong đầu anh.
“Lúc mà em nói những lời đau lòng đó, em có biết……….. là em đáng sợ lắm không ? Hoàn toàn không một chút cảm xúc nào sao?
“Mỉa mai, châm biếm….ba mẹ em sao?”
Những suy nghĩ bắt đầu làm đầu anh đau nhức.
“Thực sự không có cách nào khiến em trở lại như xưa sao?”
Khi cảm thấy mình trở nên bất lực vì không giúp được gì cho Hoàng Yến, anh bực tức ném lon bia đang uống dở đi. Anh khẽ nhíu mày, như để ép những giọt nước mắt khó khăn và đau khổ rơi xuống. anh lấy tay lau đi những dòng nước mắt nóng hổi đang từ từ chảy xuống, khóe mắt cay xè vì bia, nước mắt được thể càng tuôn trào. Anh lau lại nước mắt, với tay lấy lon tiếp theo, nhưng đã hết. anh lấy hai tay xoa xoa mặt, chắn không cho nước mắt rơi nữa………
“Họa Lam là ai…..mà quan trọng với em đến thế……. Hơn cả ba mẹ, hơn cả…..anh sao……….”
Vương Kì từ từ chìm dần vào trong giấc ngủ dù trong đầu vẫn miên man với những suy nghĩ của mình………mơ hồ….không rõ ràng………..nhưng có thể cảm nhận được .
Thật khó khăn để chấp nhận rằng: Anh thất bại trong việc giúp Hoàng Yến trở về với con người ngày xưa-người mà anh yêu thương nhất.
“con đừng tự làm khổ mình như vậy nữa. con đau lòng nhiều năm rồi, sao con cứ ôm lấy quá khứ vậy? Hoàng Yến đã chết lâu rồi, chắc nó cũng không muốn thấy con như vậy đâu. Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, con hãy hận mẹ nhưng đừng như vậy. con biết mẹ đau lòng lắm không ?” mẹ anh nhìn thấy anh như vậy, qua cánh cửa khép hờ, đau lòng mà rơi nước mắt, cố ngăn những dòng nước mắt và tiếng nấc nhưng không được. Thật may là anh đã ngủ nên không nghe thấy. một người mẹ mà chỉ biết đứng nhìn đứa con của mình tự hành hạ mình mà không thể giúp được gì, đau lòng làm sao,………
Cùng lúc đó, tại căn cứ của Demon, tiếng của người-thủ lĩnh của Demon, giọng khá ngạc nhiên nhưng mặt không biến sắc, bên cạnh là một cô gái, không rõ bạn gái hay là gì:
“ Sao? Có hai đứa chứng kiến à? Sao lại vậy? trước giờ không ai được biết cơ mà. Lại còn là con gái nữa chứ? Hắn vốn ghét con gái mà.”
“Em không biết. nhưng theo như em nghe lỏm được thì đó là bạn của Đại Bàng.”một thằng lên tiếng.
“Bạn?!? càng vô lí. Hắn ghét con gái mà có bạn sao?” hắn khẽ nhíu mày.
“ Bạn?!?” cô gái lắng nghe nãy giờ giờ mới lên tiếng “có, hắn có bạn là con gái đấy. hai chứ không phải một đâu.”
“Em biết/ chị biết hai nhỏ này?” nhiều người đồng thanh hỏi.
“không , nhưng một người bạn của em ở cùng quê với mấy đứa này, có gặp một lần duy nhất, tình cờ thui nha. Tháng trước em xuống đó gặp bạn và có nghe đồn về ba người này. Hồi trước, Đại Bàng và hai nhỏ này ở cùng một nhóm, nhưng không hiểu sao Đại Bàng lên đây và lập luôn nhóm Hắc Long. Chỉ còn hai nhỏ đó ở dưới thôi. Em cũng có kể vụ đó cho mấy người nghe rồi còn gì.”
“hai nhỏ đó thế nào?”
“Bạch Ưng là biệt danh của nhỏ làm thủ lĩnh và cũng là tên của nhóm đó luôn……”
“Bạch Ưng, nhóm đó sao? Nhóm đó nổi tiếng không kém gì chúng ta đâu. Không ngờ” một tên cắt lời.
“Im nào, kể tiếp đi.” thủ lĩnh quát, tụi này sợ xanh mặt nín luôn.
“ Nhỏ này là đứa duy nhất xứng đáng làm đối thủ của anh đấy. Đại Bàng vẫn chưa là gì đâu. Em đã chứng kiến vụ đó mà. Bạch Ưng giống một con chim ưng khát máu và thèm khát xé xác con mồi. vì vậy mà nhỏ đánh đứa nào là đứa đó nhập viện cả tháng luôn.”
“Ý, hình như nhóm mình có hai đứa tháng trước xuống đó trêu gái cũng bị nhỏ đánh nhập viện thì phải?” một thằng lên tiếng.
“ Hình như thứ hai hôm rồi cũng có đứa bị đánh ngày mai mới ra viện đấy. phải nhỏ không ?” đứa thứ hai.
“ Chắc không phải đâu. Thường thì một tháng , có khi hơn, làm gì có chuyện ra sớm vậy. bèo lắm cũng phải một tuần. đó là mức thấp nhất đấy. Nhỏ rất đáng sợ vì vậy mà được làm thủ lĩnh, nhiều lúc đánh người mà không cần lí do, vì vậy mà mấy đứa ở dưới đó dù không cùng trường cũng phải nhường nhịn nhỏ đấy. mấy đứa cùng trường tội lắm, nhất là cùng lớp, khi nhỏ ngủ chỉ dám nói nhỏ thui, nói to nhỏ mà tỉnh thì có chuyện lớn đấy. đứa cùng bàn còn tội hơn, chắc mọi người tưởng tượng được . Tuy vậy nhưng không hắn lúc nào cũng đánh bừa bãi đâu, nhỏ cũng khá hòa đồng, hay giúp đớ kẻ yếu, gặp nạn, chỉ khi nào nhỏ bực tức trong người thì mới nổi điên lên không ai dám đùa qá trớn với nhỏ. Mọi người tuy sợ nhỏ nhưng cũng nể và quý lắm. từ khi chức thủ lĩnh về tay nhỉ, không đượcứa nào trường khác dám bắt nạt mấy đứa trường nhỏ nữa.”
“nhỏ có một con chim ưng nên dễ dàng nhận biết. chỉ có duy nhất Nguyệt và Đại Bàng là dám ngăn cản nhỏ thui, đặc biệt là Nguyệt đấy, dám đùa giỡn với Bạch Ưng luôn mà. Người khác mà làm vậy thì chết chắc nhưng riêng nhỏ này thì Ưng còn cười đùa khá vui vẻ. chỉ có nhỏ này là đủ khả năng và bản lĩnh là ngăn cản, làm giảm cơn giận dữ của Ưng. Nguyệt võ công không rõ lắm vì ít khi sử dụng, chắc cũng biết chút ít, nhỏ này chỉ thích kua zai thui, vì nhỏ khá xinh, dáng chuẩn lắm đấy. “
“Mà nhỏ mấy người gặp có chim ưng không , nếu không chắc là Nguyệt đấy. đó là tất cả những gì em biết về Bạch Ưng và Nguyệt. à mà hình như Đại Bàng thích Nguyệt hay sao ấy? em không rõ nữa, không chắc chắn lắm.”
“Cái gì? thích á? Thiệt không vậy?” mọi người há hốc mồm kinh ngạc, giật mình. “hèn gì đánh Đại Bàng mà không sao, cười đùa không nóng tính lắm, chắc đúng là Nguyệt rồi.”
“Nguyệt? Thích? Được đấy. có chuyện hay đấy.”
“Đại ca tính sao?” tụi đàn em nhao nhao lên hỏi.
“Phải cho nó biết thế nào là Demon chứ. Để mà xem, chúng ta sẽ thâu tóm Hắc Long và cả Bạch Ưng cho xem. Bạch Ưng-đứa duy nhất xứng đáng làm đối thủ của anh ư? Giá như đây là Bạch Ưng phải hay không ? là Nguyệt thì hơi tiếc đấy. mai anh đã cử Hổ và Báo xuống đó. Chắc sẽ thắng thôi. Hổ và Báo là hai cánh tay đắc lực của anh. sức của Đại Bàng không thấu được đâu. Hắc Long sắp là của ta rồi. còn Nguyệt, chà…chà… sẽ vui lắm đây.”
“Anh định làm gì?” cô gái lại lên tiếng.
“Em hãy chờ xem, sẽ vui lắm đấy.”
“ Cho em đi với nha anh Devil” cô gái cười nũng nịu. “mà mai anh có đi không ?”
“Ok. Baby” thủ lĩnh của Demon-Devil cười nham hiểm. mọi người nhìn anh hồi hộp. “có chứ, sao lại không ? mọi người chờ xem kịch hay sắp xảy ra nhé. Hay lắm đấy.”